Mỗi ngày góp vài chuyện vui

Tại 1 làg xì-trum có 2 chàg xì-tin chạy 2 chiếc xì-po đeo 2 cái đồg hồ xì-wát, gặp 2 nàg xì-ton cũng chạy 2 chiếc xì-po đeo 2 cái đồg hồ xì-cút.

Hai nàg xì-ton rủ 2 chàg xì-tin chơi bài xì-phé, 2 chàg xì tin thua 2 cái đồg hồ xì-wát.

2 chàg xì-tin tức wá rủ 2 chàg xì-thẩu đến chơi bài xì-dzách dzới 2 nàg xì-ton, 2 nàg xì-ton thua 2 cái đồg hồ xì-cút.

2 nàg tức lên kéo 2 chàg xì-hơi lại quậy, 2 chàg xì-hơi cầm 2 chai xì-dầu đập 2 chàg xì-thẩu, 2 chàg xì-thẩu đá vào mông 2 anh xì-hơi, hông ngờ mông anh xì-hơi có mụn nhọt, cho nên xì-mủ. 2 anh xì-thẩu thấy ghê wá lấy 2 chiếc xì-po chạy ra đường gặp công anh kiu xì-tốp.

[b]Thầy giáo hỏi : - Ai ăn cắp nỏ thần của An Dương Vương ? Cả lớp im lặng. Thầy giáo chỉ Shampa đang liêu qui với bé ngồi bên: - Em biết ai ăn cắp nỏ thần của An Dương Vương không ? Shampa hoảng hốt và sợ sệt đáp: - Dạ không phải em.

Vừa lúc đó ông hiệu trưởng đi ngang. Thầy giáo phân bua : - Anh xem, học trò bây giờ tệ quá. Tui hỏi ai ăn cắp nỏ thần của An Dương Vương mà không ai biết.

Thầy hiệu trưởng gật gù : - Thôi anh nói anh Vương làm bản báo cáo rồi tui nói ban giám hiệu xuất quĩ đền cho. Đừng làm rùm beng mang tiếng chết. [/b]

Thầy giáo hỏi : - Ai ăn cắp nỏ thần của An Dương Vương ?

Tui cá là mấy cu trong “Bức tường” lấy chứ không ai hết, lấy mang về mới có hứng cho ra lò http://www.hehemetal.com/media/index.php?bka=play&id=34 thế mà còn vu cho … :bachma ( , rõ chán!

Thầy hiệu trưởng gật gù : - Thôi anh nói anh Vương làm bản báo cáo rồi tui nói ban giám hiệu xuất quĩ đền cho. Đừng làm rùm beng mang tiếng chết.

Mà đúng là ông thầy đó thiếu iốt thật, có lẽ ổng đội tóc vàng hooe quá!! :chaomung :chaomung

[b]Shampa đang thực tập chiết xuất tinh dầu tại phòng TN ở bệnh viện, bổng có một đám cháy lớn xảy ra. Sau khi dập tắt đám cháy Shampa hớt hải chạy đến báo cáo với chỉ huy hiện trường:

  • Lửa đã bị dập tắt hoàn toàn! Tại tầng hầm chúng tôi cứu được 9 nạn nhân. Đã làm hồi tỉnh được 4, còn 5 người kia rất tiếc đã chết. Viên chỉ huy nghe xong liền ngất đi. Một lúc sau, tỉnh lại ông ta mới thều thào nói:
  • Chúa ơi! Dưới tầng hầm là cái nhà xác của bệnh viện mà.[/b]

Chảnh Shampa

Trong lần đi mùa hè xanh, cuối tuần có tiệc uống sương với bạn bè, Shampa cao hứng Nhà Tớ nghèo sáng sớm ba tớ fải đạp xích lô chỡ má tớ đi bán kim cương. Anh chị em tớ từ nhỏ đã cơ cực. Anh tớ mơ có một trái banh nhựa mà đá cũng ko có, phài gom mấy tờ 500.000 vo thành cục rồi chơi đá banh. Chị em tớ nhìn mấy đứa hàng xóm chơi nhảy dây mà thèm nên chị lấy dây chuyền vàng cột lại mà chơi. Ba má tớ cực khổ không kiếm được việc làm, tối tối ba má lấy vàng cục chơi chọi wa chọi lại. Anh em tớ ko được đi xe đạp hay xe máy đến trường như bao đứa khác mà đành phải chịu khó đi xe Mercedes

Ký tự lạ Một “nhà giàu mới” khoe với bạn là chuyên gia ngôn ngữ về một chiếc tẩu ông ta đã mua lại của một người da đỏ với giá cắt cổ trong chuyến du lịch châu Phi vừa rồi.

  • Đấy ông xem, có lẽ nó đã hàng ngàn năm tuổi rồi, trên cái tẩu có những ký tự lạ, ông nghiên cứu dịch giúp tôi được không?

  • Được thôi, tôi đã đọc từ nãy rồi, các ký tự đó viết “Hút thuốc lá có hại cho sức khoẻ” bằng tiếng… Lào!

Chuyện trong nghĩa địa “Chết là hết” ư? Đừng vội kết luận như vậy, thử nghe tâm sự của bộ xương khô sau đây để… nổi da gà!

Ma cũ hỏi ma mới:

  • Cậu chuyển hộ khẩu về đây mười năm nay vẫn “an giấc”, sao lại làm đơn xin chuyển chỗ vậy?

  • Trời ơi, tưởng đã an giấc “ngàn thu” rồi, không ngờ tối qua bà vợ goá của tôi đã phá được passoword lá thư mà tôi “meo” cho cô bạn đồng nghiệp từ hồi tôi đang sống!

Chén cuối Khi bố vợ và chàng rể ý hợp tâm đầu thì khó có thể đến “chén cuối” thực sự…

Sáng chủ nhật, thấy chàng rể đến chơi, ông bố vợ trách:

  • Hôm qua tôi bảo anh là chỉ “Gặp nhau cuối tuần” vài chén thôi, vậy mà anh uống thế nào để say khướt vậy? Cả vợ tôi và vợ anh đang tụng kinh cứu khổ cứu nạn dưới bếp kia kìa!

  • Dạ, bố rót chén thứ ba rồi nói: “Uống chén cuối cùng”.

  • Như vậy vẫn không thể say được!

  • Vâng, nhưng sau đó bố lại rót tiếp và nói: “Uống chén cuối cùng… thứ hai”. Cứ thế, bố rót đều như vắt chanh!

Nói có lý thật Có hai vợ chồng kia rất mê tín. Một đêm, bà vợ nằm mơ thấy mình bốc phân để lên tay rồi lại bỏ xuống.

Sáng ra, bà liền xách xe đạp đi so kết quả sổ xố, trúng được 105.000 đồng. Lĩnh thưởng xong, bà hí hửng về nhà, giữa đường lốp xe bị nổ toang. Đành phải thay cái lốp mới, hết đúng 10.000.

Về đến nhà, bà kể cho chồng nghe rồi nói:

  • Chiêm bao linh ứng thật, em thấy phân là trúng số ngay. Nhưng không hiểu sao vừa có tiền thì lại hết liền. Ông chồng nói:

  • Tại em bốc để trên tay rồi lại bỏ xuống nên tiền không ở trong túi lâu.

Bà vợ gật gù:

  • Ờ, ờ, anh nói có lý. Lần sau có thấy nữa, em sẽ bốc “ăn” ngay cho chắc ăn.

Sao phải tới trường? Học trò và giáo viên không phải lúc nào cũng muốn tới trường. Tới trường chỉ thực sự là thảm hoạ với một người. Đó là ai vậy?

Buổi sáng, bà mẹ gọi con trai của mình dậy:

  • Dậy đi con, tới lúc phải đến trường rồi.

  • Nhưng tại sao con phải tới trường. Con không muốn tới đó đâu.

  • Con đưa ra 2 lý do tại sao con không đến trường xem nào?

  • Bọn trẻ ghét con và các thày cô giáo cũng ghét con.

  • Những lý do ấy không chính đáng chút nào. Dậy ngay đi nào.

  • Thế mẹ có thể đưa ra 2 lý do tại sao con phải tới trường không?

  • Được thôi. Thứ nhất, con đã 52 tuổi và thứ hai, con là hiệu trưởng.

[b]Môt hôm, Shampa và cô người yêu đang đùa giỡn trong rừng thì bị một đám thổ dân bắt giữ và đem về bộ lạc. Bọn thổ dân bỏ Shampa và người yêu vào một cái thùng lớn, đổ đầy nước và bắt đầu đun.

Đột nhiên Shampa cười phá lên. Cô người yêu nhìn anh ta đau lòng nói:

  • “Anh cười cái khỉ gì? Chúng ta sắp bị ăn thịt rồi”. Shampa cười và nói:
  • “Anh vừa đái vào nồi cháo của tụi nó” [/b]

PHIM TITANIC LÀ CỦA VIỆT NAM?


Chuyện kể rằng, ban đầu, đoàn làm phim Titanic định quay ở VN.

Đêm. Đại dương đen ngòm. Bầu trời đầy sao. Trên chòi cao, người hoa tiêu của tàu Titanic chăm chú nhìn về phía trước. Bỗng anh hốt hoảng:

  • Có một núi băng phía trước tàu khoảng 10 km.

Tin đó lập tức được gửi tới phòng hoa tiêu trưởng. Ông này bận dự lễ cắt băng khánh thành câu lạc bộ bida trên tàu. Nhận được tin, ông lắc đầu:

  • Phải mang ra phường xác nhận xem núi băng đó thuộc về ai thì tôi mới có hướng giải quyết.

Một bức điện cấp tốc được gửi về phường xin xác nhận ngay, nhưng cô văn thư giữ con dấu lại nghỉ vì nhà có đám giỗ, còn chủ tịch phường thì hiện đang đi nghỉ mát theo lời mời của Ban quản lý dự án giải phóng mặt bằng.

  • Núi băng còn cách tàu 5 km - Hoa tiêu lại báo xuống.

Tin được chuyển ngay xuống thuyền phó. Ông ta vội vã triệu tập một cuộc hội thảo với chủ đề Băng trôi - Thực trạng và giải pháp. Giấy mời hội thảo đề 3AM, nhưng 4AM vẫn chưa đủ số đại biểu vì chưa rõ là có tiền ăn sáng hay không, đồng thời nhân viên cũng báo cáo lại là một số đại biểu đang mải chơi tú Strip nên không thèm nhận giấy mời. Cuối cùng thì buổi hội thảo cũng vẫn được tổ chức lúc 4.30AM sau khi Chủ tọa tuyên bố có tiệc đứng sau buổi họp. Các tham luận đều không đưa ra hướng cụ thể gì, chỉ nhấn mạnh là cần phối hợp giải quyết nhịp nhàng và đây là trách nhiệm của tất cả các ban ngành. Cuối buổi, Chủ tọa kết luận dõng dạc:

  • Cuộc họp hôm nay chúng ta đã được nghe nhiều ý kiến phát biểu có giá trị cao về cả lý thuyết lẫn thực tế. Các ý kiến đã chỉ ra được tầm nguy hiểm của hiện tượng băng trôi và đưa ra một số giải pháp giải quyết. Các giải pháp tuy còn nhiều tính chất “trừu tượng” và đôi chỗ mâu thuẫn với nhau, nhưng thật khó để có thể kết luận ý kiến nào đúng, ý kiến nào sai. Đây chính là tiền đề để chúng tôi sẽ tiếp tục tổ chức một buổi Hội thảo nữa vào ngày này năm sau. Xin cám ơn quý vị và mời quý vị dùng tiệc. (Clap clap)

  • Băng còn cách tàu 100m - hoa tiêu hét lên.

Tin này đến tai thuyền trưởng. Ông vội vã ra lệnh:

  • Lái tàu, lùi lại.

  • Dạ báo cáo anh, em chưa học lái tàu đi lùi ạ.

  • Thế sao bảo có bằng lái tàu thủy???

  • Dạ, thú thiệt là bằng này em… “mua” ạ.

  • Hả???.. RẦM!!!

Sườn tàu va vào núi băng. Nước ào ào chảy vào các phòng.

Trên giường ngủ, diễn viên nam do DiCaprio thủ vai thức dậy trước tiên. Anh lay những người xung quanh:

  • Dậy mau lên, nước ngập.

Mọi người ngái ngủ ngó xuống rồi càu nhàu:

  • Mưa thì nước ngập, có chi đâu.

  • Nhưng mà ngập đến đầu gối rồi!

  • Bực quá, khu phố tôi ở mỗi khi mưa dù là mưa nhỏ mà đều ngập đến bụng cơ, thế này nhằm nhò gì - Rồi họ ngủ tiếp.

Hốt hoảng, DiCaprio rút điện thoại di động gọi cho diễn viên nữ Kate Winslet để báo tin. Trong máy vang lên một giọng ngọt ngào: “Thuê báo quí khách vừa gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng hoặc tắt máy, xin vui lòng liên lạc lại sau. The number you’ve called…”.

Kêu trời vì thất vọng, DiCapio chạy ào lên phòng người yêu, kéo cô chạy lên bong. Đôi tình nhân dìu nhau lên những bậc thang chật hẹp. Lúc này trong tàu đã nhốn nháo vô cùng.

Dòng người đang xô đẩy bỗng chựng lại.

  • Kẹt xe.

DiCaprio cáu:

  • Trong tàu thuỷ làm sau kẹt xe được?

Bà con giải thích:

  • Được. Xe mấy ông thuỷ thủ nhập lậu giấu kỹ, bây giờ nước ngập ai cũng lôi ra nên kẹt cứng rồi.

Đôi uyên ương lao tới chỗ để xuồng cấp cứu. Còn rất nhiều chỗ trống. Hai người định nhảy xuống xuồng thì một nhân viên chặn lại:

  • Yêu cầu anh chị mua vé.

  • Chúng tôi mua vé tàu rồi mà? - Winslet kêu to.

  • Vé tàu khác, vé xuồng khác - Anh nhân viên giải thích - Y như ở công viên, vé vào cửa đâu kèm vé trò chơi!

DiCaprio đành thò tay vào túi, rút ra tờ 100 USD. Người bán vé cầm lấy, điện thoại vào đất liền hỏi tỉ giá chính thức. Cô trực tổng đài cho biết là 8 giờ sáng mới có giá mới, còn nếu tính theo giá hôm qua thì DiCaprio bị thiệt 2 chục ngàn. Đang giằng co thì có một bà béo chạy lại đon đả:

  • Anh giai để em đổi theo giá ngoài, vừa nhanh vừa cao hơn.

Tính ra theo cái “giá ngoài” đó thì DiCaprio chỉ bị thiệt có 18 ngàn mà thôi.

Đúng lúc nguy cấp thì điện tắt phụt. Thiên hạ la rầm trời đất. Thuyền trưởng chạy tới quay điện thoại hỏi lý do. Suốt tiếng đồng hồ máy bên kia cứ bận liên tục, cuối cùng thuyền trưởng phải cử thuyền phó xuống tận nơi thì được thông báo:

  • Một con chuột chạy lụt mắc kẹt ở đường dây và đã bị nướng chín vàng khiến đường dây chập mạch. Phải tìm ngay một con mèo.

Lúc này mối nguy hiểm đã cận kề. Tàu Titanic kêu răng rắc như răng bà lão và gãy làm đôi. Tất cả tranh nhau xuống xuồng và tranh nhau phao cấp cứu. Lượng phao ít hơn lượng người nên đôi tình nhân chỉ được có một chiếc. Họ cứ nhường nhau, nước mắt đầm đìa rất cảm động. Âm nhạc nổi lên tha thiết. Hơn một ngàn rưởi hành khách sắp chết đuối vì thiếu phao. Tàu sắp chìm sâu xuống đại dương. Bỗng nhiên thuyền trưởng vụt nhớ lại kỳ thi tốt nghiệp THPT của mình. Ông cởi chiếc phao trên thân, đưa vào máy Photocopy nhanh chóng in ra hàng ngàn chiếc. Thế là hành khách ai cũng có đủ, thậm chí một người được dăm bảy loại phao. Một điều lạ là trên các loại phao này lại ghi chi chít những công thức toán học, các bài văn mẫu. Nhưng lúc nước sôi lửa bỏng thế này, có phao là tốt rồi nên cũng không ai để ý mà đều ôm phao nhảy ào xuống biển.

Titanic chìm xuống. Tất cả mọi người đều nổi lên. Pháo bông bắn rực trời. Trên nền trời đêm hiện lên dòng chữ: Tỷ lệ “nổi” đạt 100%. Caprio và Winslet ôm nhau hôn thắm thiết!

Bộ phim kết thúc.